Người nghèo tập trung vào khả năng rủi ro.Người nghèo muốn nhận được mức lương ổn định hoặc tính tiền công theo giờ.Còn kinh nghiệm của tôi thì sao? Tôi từ đâu đến? Có phải bao giờ tôi cũng thành công? Tôi ước sao mình được như vậy!Họ nhanh chóng “hiện thực hóa” quyết định đó bằng những khoản chi tiêu thật lớn, tiến hành vài vụ đầu tư sai lầm hay tiêu pha vô độ, hoặc họ phá hoại thành quả của mình theo một cách nào đó đại loại như vậy.Thế điều gì trong những điều trên đã xảy ra với tôi? Trong thời gian ở tiệm bánh Mother Butlers, tôi không thể chịu được mùi hay nhìn thấy bóng dáng những cái bánh ngọt.Người nghèo lại thường làm thế.bạn, mà chính bạn sẽ điều khiển trí óc mình.Còn lời tuyên bố là “một sự khẳng định chính thức về quyết tâm thực hiện một hay hàng loạt hành động để đạt được một tình trạng thay đổi nào đó”.Ai mà biết được, có thể đó là một câu hỏi khó tìm lời giải theo kiểu “con gà hay quả trứng có trước”: Bởi quá túng quẫn nên họ căm ghét người giàu, hay do oán giận người giàu nên họ túng quẫn? Theo tôi thì chẳng mấy ai quan tâm điều đó.Để tôi nói toạc ra nhé: Bất kỳ ai nói tiền bạc không quan trọng đều không có xu nào! Người giàu luôn hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc và vị trí của nó trong xã hội.
