Bạn không có sự chủ động về những gì sẽ xảy đến cho người ấy đâu.Bông hoa ấy tĩnh lặng biết bao nhiêu! Thân cây và bông hoa đang cắm rễ trong trạng thái an nhiên tự tại biết bao nhiêu.Chúng ta thường không dám đối diện với sự kết thúc hay chung cuộc của một việc gì, vì mỗi sự chung cuộc là một cái chết nhỏ.Từ đó bạn chỉ còn biết bám víu vào cái bản ngã nhỏ bé, đầy sợ hãi và tội nghiệp ở trong đầu bạn.Bnạ rất cần đến thiên nhiên, ngược lại, thiên nhiên cũng rất cần bạn.Bạn chính là khả năng nhận biết đó được che giấu dưới hình dáng của một con người.Khối khổ đau này sẽ cố tìm cách điều khỉển, chi phối những suy nghĩ của bạn và làm cho những suy tư đó nhuốm màu tiêu cực.Mỗi thứ đúng là chính nó.Đó là lối viết ngắn gọn như kinh văn (sutra) thời xưa ở Ấn độ.Thói quen chống đối hay phản kháng ở trong bạn chỉ làm cho tự ngã của bạn mạnh hơn (47).
