Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.Họ đầu đọc đời họ chỉ vì cái giá tiền một tấm thảm.Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão.Tôi muốn ngài chỉ dẫn.Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được.Ông ta thử cả hai, nhưng đều vô hiệu.Họ hiểu công việc của họ chứ! Họ cắm trại núi này 60 năm rồi.Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh.Phương pháp của họ không tin được.Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa.