Làm gì có lí do gì mà khóc.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.Chúng tôi đi thay quần áo.Giọng mẹ bắt đầu ướt.Tôi thấy thế là tốt.