Nếu bạn có thể hiện trú đúng mức để theo dõi tất cả những thứ ấy, không chỉ trích hay phân tích mà cũng không phán xét, lúc ấy bạn đang đề cập đến quá khứ để giải trừ nó bằng sức mạnh hiện trú của bạn.Họ bị buộc phải vâng phục.lúc ấy không còn có nạn nhân hay thủ phạm nửa, cũng không còn có nguyên cáo và bị cáo nữa.Nếu không kịp tự giải thoát khỏi tâm trí của mình, con người sẽ bị chính cái tâm trí này hủy hoại.sự khó chịu, lo âu,căng thẳng, stress, bất an – là những hình thức của sợ hãi – đều do bám víu quá nhiều vào tương lai mà ít trụ ở hiện tiền.Về một phương diện nào đó, trạng thái hiện trú có thể so sánh với sự chờ đợi.Chẳng phải tư duy là điều kiện tối cần thiết để tồn tại trong thế giới này sao?Phải chăng là ý nghĩa tiêu cực? Không, đó là sự thật.Nó không còn đụng phải “bức tường” rắn chắc bên trong bạn nữa.Bệnh tật không phải là vấn đề.
