chết chóc, ký ức sẽ dịu lại khi nhớ đến tất cả những gì mà cuộc sống đã chứa đựng về những người thân yêu đã mất đi.Hai câu hỏi quan trọng nhất của cuộc sống là «tại sao có?» và «tại sao không?».Bằng cách này, chúng ta vẫn còn sự trung thành với ký ức về họ.Liệu có đáng không khi mà chúng ta từ một tình trạng hoàn hảo, trần truồng và bất tử biến thành những người phải lao động và biết xấu hổ? («Con chỉ có thể ăn miếng bánh mì có được từ mồ hôi chảy ròng trên mặt con»).Hai câu hỏi quan trọng nhất của cuộc sống là «tại sao có?» và «tại sao không?».Sự tập luyện thường xuyên có thể là một thói quen gắn bó với chúng ta cả đời.Có một sự yên lặng và rồi cô ta nghe thấy tiếng súng nổ.Những tin buồn vốn thú vị hơn những tin vui và vì thế ngày ngày chúng ta bị ngập trong những bi kịch, những hỗn độn và sa đọa đến mức tin rằng con người có khả năng bị nhấn chìm trong đó.Đó không phải là cách để đạt được những điều tế nhị hay nhìn rõ những góc khuất trong tâm hồn một con người.Tôi trách nền y học hiện đại và ngành công nghiệp quảng cáo về vấn đề này.
