Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.Sáng nay chép bài một tí.Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.Thôi thì dùng vào chỗ khác.Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
