Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào?Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.Khi tôi phỏng vấn cô Merle Oberon, cô tuyên bố rằng cô nhất định quẳng gánh lo đi, vì cô biết cái ưu tư sẽ tàn phá cái nhan sắc của cô, cái bảo vật quý nhất, nhờ nó cô nổi danh trên màn ảnh."Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ.Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn".Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh".Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không.Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi".Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm.
