Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.Giữa đời sống và nghệ thuật.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.