Để không khóc, phải cười thôi.Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
