Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngMà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Hôm nay chị bạn ra viện.Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
