Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Hót nhiều cũng không hay lắm.Tối, bạn đèo bác vào viện.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.Một kiểu hăm doạ của trẻ con.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.