Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Tôi để vài ngày trôi đi.Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.What I fell what I know never shine through what Ive knownTôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.