Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.Tôi thì cất lại trong đầu.Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.Em sẽ thôi là một sinh linh.Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Có lẽ mình nên im lặng.
