Bác hỏi: Sao con không đi học.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.Mà còn thua trắng về tài năng.Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.