Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.000 năm rồi, các bực cha mẹ đều bứt đầu bứt tóc vì nỗi con cái ăn ở bạc bẽo.Nhiều phen chúng tôi túi bụi vì việc.Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.Tinh thần của thuỷ thủ cao hơn.Má tôi đã tìm được nó trong một trại ở Missouri.Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn.Hiềm thù rất tai hại và bắt ta trả một giá rất đắtTiếng qua tiếng lại rồi sinh ra cãi nhau và sau cùng những người thợ Hoa Kỳ đem vứt ông bạn người Đức xuống sông.