Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.Một điều rất hệ trọng.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
