Tôi lo cả về những ý nghĩ của người khác về tôi nữa.Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ".Chứng viêm tĩnh mạch bạo phát, chân bà tóp lại, đau đớn vô cùng, đến nỗi y sĩ phải quyết định cưa bỏ.Hỏi người thân hay ông hàng xóm, một ông chủ sự, bạn sẽ thấy lời đó đúng.Đời cô suýt nữa trở nên bất hạnh, nếu cô không được người bảo cách hưởng những cái cô có và dẹp thói ao ước những sự không có.Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn.Nếu kết quả chứng tỏ việc tôi làm phải thì mọi lời chỉ trích đối với tôi sẽ lố bịch.Nhưng tính tôi cũng không thay đổi.Rồi ta mua giấy tàu.Ông biết không sao tránh được cho nên chỉ có cách để tránh bớt đau khổ là vui lòng nhận lấy hết.