Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.Làm gì có lí do gì mà khóc.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.Đơn giản là để sống.Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
