Chỉ những người đang ở trong tình trạng tiêu cực sâu sắc, cảm thấy thực sự rất tệ hại, mới gây ra một thực tại như vậy, một thực tại phản ảnh cách cảm nhận của họ.Còn gì bình thường hơn? Thế nhưng vô phương chốn chạy, không còn ngõ thoát.Tất cả mọi phán xét và mọi thứ tiêu cực đều tan biến đi.Người không biết khoan dung nhất định phải gánh chịu thời gian tâm lý rất nặng nề.Để mặc cho mọi sự vật hiện hữu như vốn có bên trong cũng như bên ngoài bạn.Cảm nhận về cơ thể nội tại của bạn thì vô tướng, bao la vô tận, và sâu thẳm khôn dò.Phải chăng không thể lôi cuốn được chỉ các điều kiện tích cực vào cuộc sống của chúng ta? Nếu thái độ và suy nghĩ của chúng ta luôn luôn tích cực, thì chẳng phải chúng ta sẽ chỉ gặp phải những biến cố và huống tích cực thôi sao?Bạn tĩnh lặng, mà vẫn cảnh giác cao độ.Nhưng giờ đây có thêm một chiều kích khác.Tôi hiểu rằng áp lực thống khổ kinh khủng đêm hôm đó đã buộc ý thức của tôi xóa tan ảo tưởng đồng hóa tâm trí vào Cái Tôi khốn khổ và đầy sợ hãi.