Tôi đốt vì nó vô nghĩa.Khán giả sôi động phết.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này).Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.