Ông ngạc nhiên thấy mình rất vui vẻ, còn có óc trào phúng nữa là khác.Trước kia tôi ngủ ngon quá, chuông đồng hồ báo thức mà tôi vẫn ngủ và sáng nào tôi cũng tới sở trễ.Ông vui vẻ thuật lại không chút ngượng nghịu, miệng thỉnh thoảng lại điểm một nụ cười.Tôi sẽ học một cái gì có ích.Ta còn xa mới được hoàn toàn.Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.Có những động lực ảnh hưởng đến tương lai của ta mà ta không hiểu được động lực đó ra sao và sức gì đưa đẩy nó.Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.