Suốt những năm trung học, lúc nào Jones và James cũng chơi với nhau, cùng chọn những môn học giống như nhau, thậm chí cùng chơi các môn thể thao giống nhau.- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.- Tớ cũng không hiểu nữa.Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James.Mọi người lại thấy anh mỉm cười.Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu.Mỗi cuối tuần, anh thường dẫn các con đi cắm trại hay thong thả đọc một quyển sách nào đó, lắng nghe một bản nhạc và tận hưởng cảm giác yên bình trong khu vườn nhà mình.- Nè, anh nịnh em vì có điều gì không phải với em, đúng không?Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc.
