Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Muối thì về biển còn nước thì lên mây.Rút kinh nghiệm nhé con.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.