Trongquá trình nghiên cứu của tôi, người may mắn thường nói về việc họ mường tượng mình trải qua vận may như thế nào.khi chuẩn bị phiên bản trắc nghiệm đầu tiên của mình, tôi nhận thấy rằng biết được tần số họ sử dụng trực giác chỉ là một phần của bức tranh ghép.tôi nghĩ ‘chà, tại sao mình phải làm cái điều mà tâm linh mình không đồng tình? .Trong chương trước, tôi mô tả niềm mong chờ của người may mắn và người không may ảnh hưởng đến sự bền chí của họ khi đứng trước nghịch cảnh như thế nào.Tôi thỉnh thoảng tán gẫu với người lạ khi đứng xếp hàng trong siêu thị hoặc ngân hàng.mỗi người cần phải chứng tỏ mình”.Họ lấy hết những đinh trong hộp ra, rồi dùng hai cây đinh ghim cái hộp lên tường.Không phải là họ không bao giờ gặp vận xui rủi, mà đúng hơn, khi vận rủi xảy đến người may mắn có khả năng trụ thẳng trở lại.Thế nhưng, đó vẫn chưa là bức tranh trọn vẹn.Cuối cùng, tôi trèo vào một cái hộp khổng lồ, nhờ người ta bao lại, cột một chiếc nơ lớn, và rồi quay cảnh tôi nhảy vọt ra, hét lên, “ngạc nhiên chưa! quí vị đang chứng kiến người đoạt giải, quí vị đang theo dõi thành viên về nhất trong đội’cảnh đó kéo dài vài phút, cho tôi giới thiệu bản thân với họ và lý do tại sao toi muốn có mặt trong chương trình.