Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.Cuốn sách thì vớ vẩn.Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.Ra trường bác khao to.Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
