Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Tôi vẫn không nói lời nào…Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.Giữa đời sống và nghệ thuật.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
