Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.