Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.Mẹ vòng sang bên trái tôi.Lần sau không thế nữa nhé.Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác.Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
