Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.