Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.