Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyTôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Như một người đồng sở hữu biết điều.
